Bài đăng

Nhân vô thập toàn

 Hôm nay đọc được một bài, về thuyết trừ điểm trong mối quan hệ Mỗi lần đối phương làm sai điều gì sẽ tức khắc trừ điểm, dần dà khi thang điểm của mối quan hệ bằng không sẽ cạn lòng cạn tình mà rời đi Tôi thì lại thường cố nhớ tới những điều tốt đẹp của đối phương đã làm để trân trọng họ hơn em gái tôi mẹ bạn bè cả ảnh nữa Tánh anh rất mắc cừi hên là toy cũng không câu nệ vấn đề ngày sinh quần áo gì vì vốn dĩ tính tôi thích tặng đồ cho người khác, nên thực chuyện ăn chuyện mặc mỗi người mối khác, khó mà chiều mà đoán được rồi nhiều lúc ảnh làm toy hụt hẫng hay buồn toy sẽ cố nhớ lại những lần ảnh rất thương toy và chiều toy như là lần nào toy nằng nặc bảo muốn ăn kem không sữa, thế là ảnh cũng kiếm quán rồi chở lên tút tút quận 2 xui cái tiệm chưa mở cửa, thế là phải vòng đi coi phim rồi lại vòng ra đó ăn kem Ổng cũng ghét nắng lắm mà vẫn chở toy đi vòng vòng, nhớ lại vẫn rất cảm động. Hay như là cái lần mà anh chăm lúc đang tới kỳ ấy, nhiều người chê máu dơ chứ thấy anh vẫn bình thườn

Hẫng

Hình ảnh
 Thật ra là vì dạo này quá mệt mỏi nên trừ việc gượng cười hay là khóc quá khóc  tôi đều không biết làm gì Tánh tôi đó giờ đều thích có người ở bên cơ mà  giờ lại phải ở một mình tôi thấy chông chênh quá cứ ỷ lại vào người xung quanh rồi nhỡ một ngày không có ai thì lại hẫng như bây giờ trừ viêc khóc và tự nhủ,  thì mỗi ngày đều phải thở và sống giả dụ tôi có buồn thì cũng sẽ tìm tới gia đình nhưng khi không còn thấy gia đình là chỗ dựa thì giờ người vừa là bạn vừa là người tôi yêu  lại khiến tôi vừa hạnh phúc vừa sỡ hãi bởi nếu quá yêu thương mà lỡ ảnh bỏ đi  thì tôi sẽ thấy hụt hẫng chênh vênh tới độ nào Tính tôi thích phương án dự phòng, thích dự trù những tình huống xấu nhất để đối mặt Duy chỉ có ảnh là từ lúc lỡ có tình cảm tôi đều không muốn đối mặt, không muốn nghĩ tới ngày mai  vì mỗi lần bât giác nghĩ tới một tương lai không có anh ở bên tôi đều không thể nghĩ tiếp nữa Như có thuở tôi cực say mê Long Đồ Án                 Giống như viêc tôi nghĩ tới mẹ và Mon hay ba thì thấy h

Mỗi ngày đều là sự tự ôm lấy mà vỗ về bản thân thật nhiều

... Kể từ vụ lần trước ấy, vụ Insta của ảnh ấy  Với nhìn hai bạn ex của ảnh nữa Mình phải công nhận là ảnh thích con gái ốm thật :)   nên thành ra mỗi lần người có mỡ lại thấy lo sợ...  có khi nào ảnh thấy mỡ trên người mình lại thấy không thích mà không nói không ... Xong cái mỗi lần ảnh không "ra" được cái mình đều sợ là ảnh sẽ lại nghĩ tới porn hay cái đống ảnh insta ấy biết là nên để mọi thứ theo tự nhiên, không nên ép buộc hay phản ứng quá tiêu cực nhưng mà  những lúc cảm thấy bản thân không đáp ứng đủ được nhu cầu của ảnh ấy tôi vẫn lo sợ ảnh lại tìm tới đống hình hay coi phim  ... tự dưng lại thấy buồn và sợ kinh khủng mặc dù tôi đã nói là không bắt ảnh bỏ hay ép buộc ảnh làm điều gì còn ảnh cảm thấy nên làm gì để mối quan hệ tốt hơn thì do ảnh lựa chọn vì cái sự chối bỏ và cắt cái rụp rất là khó chịu cũng không tốt quá trình gì cũng nên từ từ và tự nhiên thì sẽ an toàn và chắc chắn hơn nhưng mà, vẫn là rất ... không hề vui nha thật lòng với bản thân  thì đó là quyền t

Dig to the Inner Dark

Tôi biết là, ai cũng nên đối diện với nỗi đau, và thừa nhận nó để có thẻ vượt qua. Nhưng thực sự rất khó.   Tỉ như, mỗi lần gặp mặt với bạn bè cũ, khi nói về chuyện tình cảm cũ, tôi với Thành đều không kiềm dược mà đay nghiến hai con người đã coi tôi và Thành như hai cái sex toy mà chà đạp từ thể xác tới lòng tự trọng   chứ về mặt tinh thần nếu chúng tôi chịu để ý tới cảm xúc và nhu cầu bản thân thì nào cần ở trong mối quan hệ đó nữa Đập Quất Trói Roi Bóp cổ Chết ngạt Dây điện Đe doạ Hãm hiếp Tôi còn nhớ rõ những ngày, hắn chở tội cùng từ chỗ làm về Rõ là tôi đã bảo rất mệt Rõ là tôi đã bảo không muốn Nhưng kết cục vẫn là bị hắn đè lên người, và thục từng cái thật mặt từ phía trước... Phần dưới của tôi mỗi lúc đó thật không có cảm giác gì cả Ngoài trừ cái trần nhà trắng toát Đầu, mặt, vai hay cánh tay đâm vào những vật dụng trên bàn Tôi cũng chằng buồn cảm thấy thế nào Chỉ hi vọng, thứ kia có thể kết thúc thật mau Để tôi có thể đi tắm Dùng nước để thoát khỏi cái sự thèm thuồng nhơ n

Bỗng dưng không muốn nhìn thấy ngày hôm nay, ngày mai và sau này

Hình ảnh
Giờ mới biết...  Thì ra một người có thể khóc nhiều tới vậy...  Liên tục không ngừng Từ nức nở tới ngất lịm Rồi tới khi mở mắt Thấy lồng ngực thắt lại  Khuôn mặt lại ướt đẫm  Thẫn thờ Bỗng muốn từ chối nhìn thấy ánh bình minh 

... Chỉ cần cố thêm một chút nữa

Tôi thẫn thờ ngồi nhìn màn hình sáng bừng mà ôm đầu nức nở cho sự bất lực không thể giải bày này Tôi tự nhủ đã luôn cố gắng hết sức trong mọi thứ đã không bao giờ bỏ cuộc trong mọi chuyện nhưng sự trêu ngươi luôn khiến tôi cảm thấy bất lực tôi vốn dĩ đã thấy hoang mang giờ mọi thứ xảy ra càng khiến tôi không biết nên đi về phía nào nhưng dường như là mọi thứ luôn không kịp Tôi biết mọi thứ xảy ra đều có lí do của nó và nó nên là như vậy nhưng có những nỗi đau vì sự mơ hồ và không rõ ràng thật sự khiến tôi sợ hãi Tôi biết tôi nên tự nhủ là "bản thân có thể làm được, mình vẫn còn ngày mai để cố gắng." nhưng mà những lúc như thế này ngoài việc khóc cho thỏa nỗi đau ứ nghẹn trong tim tôi cũng van xin bản thân cho tôi thêm một chút thời gian để buồn... rồi tí nữa, tí nữa tôi nín...

... Nuốt lại vào lòng

"Mon ơi, mai làm sẹo rồi. Sợ quá huhu. Nói gì cho đỡ sợ đi."  ...   Nghĩ về việc gì đau hơn làm sẹo đi "Huhu, anh Nam đi Đức, hổng có gì đau hơn đó hết." - Xa t với Pưng nữa chứ m  "Ừ xa m nữa huhu." Bank Thế, đã say tới vậy, tôi vẫn không dám hỏi,  . Bình "Anh ơi, anh có muốn ở bên em không?" Tôi không dám hỏi, không dám nghe, càng không dám biết....