Một buổi sớm mai
Tôi vẫn nhớ
có những buổi sáng thức dậy,
mỉm cười dịu dàng nhìn ra cửa sổ
lòng khoan khoái khi thấy màu vàng chanh đang nhè nhẹ len lỏi vào bầu trời xanh xám
nhẹ hẫng, không muộn phiền, không suy nghĩ,
bình yên lạ thường
nhưng bầu trời tôi nhìn thấy hôm nay lại xanh thẳm, sáng trong
đượm buồn suy tư như chính tôi
dẫu là có hi vọng
nhưng khi có ai đó trong lòng
lại không thể ngừng lo lắng, suy nghĩ quá nhiều
tâm không thể yên, lòng lại càng bấn loạn
tựa như vậy, có những ngày,
khi cảm giác hỗn loạn mông lung bủa vây
tôi hoang mang lái xe khắp nơi, nhìn bầu trời đêm đen mà không thể nghĩ được gì
chỉ biết chui vào bể nước mà hi vọng có thể gột rửa được
nhưng mọi sự nào dễ dàng như vậy
âu là cũng chỉ có giấc ngủ tạm thời vỗ về xua đi nỗi muộn phiền trong giây lát
rồi khi thức dậy
lòng lại nặng trĩu lo âu
man mác muộn phiền về điều gì đó
mà ngay cả bản thân cũng không muốn đối mặt.
Nhận xét
Đăng nhận xét