Everything has its own price
Không biết là
Anh ấy có biết
tôi đã buồn nuốt ngược vào nước mắt đang trực trào
tôi đã cố gắng kiềm nén cảm xúc lẫn tình cảm của bản thân
hay anh biết mà vẫn lờ đi như không có gì
để mối quan hệ của chúng tôi có thể tiếp diễn bình thường
mà ở bên, mà cùng nhau vui vẻ
anh lúc lại chủ động, lúc lại xa cách
lúc lại rất vui vẻ, lúc lại chưng hửng
em thật không biết tâm tư anh thế nào
như người bị treo dây vậy
và em cũng quá mệt mỏi để đoán rồi
nên em cũng không dám chờ mong gì nhiều
hay dò xét tình cảm của anh
em chỉ đành ngậm ngùi
tự nhủ bản thân đừng quá tham lam
mà nên vui vẻ vì anh còn ở bên, cùng em tận hưởng nhiều khoảng khắc
và anh luôn chiều em, vậy là quá đủ rồi
nhưng em cũng biết bản thân mình còn nhiều mong đợi, mơ mộng
nên ngày qua ngày,
em vẫn cứ loay hoay trong mớ cảm xúc bồi hồi, vừa thẹn thùng rồi cũng tự chuốc lấy khổ đau buồn bã lẫn thất vọng
biết làm sao được
cảm xúc
hay tình cảm
cũng không phải là thứ nói buông là buông.
loay hoay mãi
Em khóc khô cả nước mắt khi cố gắng xoá bỏ những cảm xúc hay tình cảm dành cho anh
Vậy thì em khóc bao nhiêu mới đủ hả anh
Mỗi ngày mỗi chút,
Em tự nhủ
Em cố gắng bao nhiêu
Mọi thứ anh làm đều khiến nỗ lực của em là vô nghĩa
Em càng không nỡ buông bỏ mối quan hệ này
Ít nhất là có anh
Có lẽ thôi nhé,
nếu như thời gian quay ngược trở lại, em sẽ tìm được cách khiến cho bản thân không buồn tới nhường này...
Mà quy cho cùng, điều em luôn muốn là anh luôn vui vẻ hạnh phúc, vậy thôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét