2011
Thảo bảo,
"M nên viết tự truyện đi."
Tôi kiểu, "Rồi ai đọc?"
Bởi tôi thấy chả ai thèm hứng thú với cuộc đời đầy tiêu cực của tôi đâu. Có chăng chỉ là một case study của tâm thần học thôi.
Tôi lại thấy mỗi người có một cái khổ riêng, không ai giống ai, càng không ai bì được với ai.
Mỗi cái khỏ riêng lại làm nên mỗi người vậy. Nhưng viết ra để so sánh với nhau ngẫm cũng là cái thú, nên đành thử xem sao.
Năm tôi lớp 10, là năm đầu tiên tôi đi du học nước ngoài.
Hào hứng có chứ, nhưng vừa đến ngày đầu qua tôi đã òa khóc nức nở khi dì tôi bảo tôi thật chậm chạp, vụng về, không được như ông anh bên nhà chồng dì.
Tôi chẳng hiểu sao lại òa khóc nức nở.
Có lẽ, lúc đó, tôi chưa biết là mình đã nhớ nhà và sợ hãi ở một nơi lạ lẫm thế nào.
Gio ngẫm lại một năm sống ở California, tôi chẳng nhớ gì nhiều trừ những lời chửi hay đập đồ của dượng.
Vì thằng nhóc bón và không ị được, dì tôi bị chửi là không chăm con chu toàn.
Vì thằng nhóc khóc ồn quá, chú ấy ngủ không được.
Vì dì tôi đòi đi làm, và bị chửi một trận tơi bời.
Có hôm dì mua được cho tôi vài cái áo tay dài, cũng vội dúi tay tôi mà bảo rằng:
"Con đừng bảo chú biết là dì Linh mua nhé, chú có thấy cứ bảo là đồ cũ. Chú ấy không biết đâu."
Vì tôi lúc ấy có thói quen mặc đồ nam, chú yếu là màu xanh dương thẫm, xám, và đen.
Hay có hôm tôi uống cốc sữa to quá, mà ở nước ngoài cái gì cũng lớn, từ hộp bánh, tới hộp sữa, mà tôi cứ thói quen rót đầy cốc, vì ở Việt Nam cốc nào cũng nhỏ mà.
Dượng tôi thấy tôi ngấu nghiến mấy cái bánh chú mua cho con chú, mà thấy tôi ăn những ba cái, cũng dặn hờ dù trước ấy chú cũng có mời tôi ăn:
"Con ăn nhiều vậy, chừa cho em ăn nữa."
"Con bé này nó ăn nhiều nhỉ."
Rồi sau hôm ấy, mỗi lần muốn ăn thỏa thích, tôi đều canh lúc chú không có ở nhà mà ăn cho thoải mái.
Lí ra, sau này nghĩ lại, trước khi dọn qua Washington, tôi ngẫm nếu lúc ấy tôi chọn ở với bác trai, thì có lẽ tâm thần đã đỡ tổn thương với những cơn chửi. Vì tới tận năm 21 tuổi tôi vẫn trào chực nước mắt khi nghe ai đó quát vô mặt.
Có lẽ tôi đã có nhiều bạn hơn, có môi trường học tập tốt hơn, nhưng mà... nếu vậy, toi đã không gặp được Hàn, cũng không thể đưa dì tôi ra khỏi cái cuộc sống cay nghiệt đó.
Dì tôi mang thai đứa thứ hai, là một bé gái, rất kháu khỉnh. Nhưng dượng tôi vẫn để dì làm những việc nặng nhọc dù đã 6 tháng.
Nhận xét
Đăng nhận xét