#2 Hi vọng xa xỉ, nên chỉ cần chút niềm vui nho nhỏ, giản đơn là được rồi.

Mùa mưa tới rồi
Ngẫm thì mình quen nhau vào tháng 7, nên cả những mùa mưa sau đó hay có người nhắc lại việc ta đã bắt đầu yêu nhau thế nào

Rồi dòng người tất tả xuôi ngược
Không còn ai ngồi sau lưng mà ôm 
mà thủ thỉ những lời để vỗ về một tên sợ lạnh như anh

Anh biết không 
Hôm nay 
và hôm qua
Em đã không còn lo lắng cho anh
không còn bất chợt muốn nhắn cho anh những lời dặn dò hỏi thăm,

mà là một người khác.

Em sợ người ấy bệnh
sợ người ấy đội mưa
sợ người ấy không làm nũng em
như cái cách em đã từng dặn dò anh mỗi đêm khi anh đi làm về.

Em không nghĩ là em dùng người đó để thay thế vị trí của anh, vì bên người em thấy yên bình và nhẹ nhàng biết mấy
thay vì những ký ức đau khổ mà em không thể ngừng hồi tưởng mỗi khi ta ở bên. 

Có thể là em vẫn còn chạnh lòng hay luyến tiếc về những kỷ niệm đã qua
Em buồn, vì đã từng thương một người nhiều đến vậy
nhưng em càng không muốn buồn vì một người có thể sống không cần em
hay việc băt em phải từ bỏ chính mình

mặc dù người ta không quan tâm em, 
cũng không nhớ em như cái cách em ngóng trông,
nhưng người ta không giấu diếm
càng không bắt em làm những điều em không thích.

Mình tới với nhau quá vội vã, chóng vánh, và anh còn chưa quên người cũ,
Em lại cứ nghĩ mình cứ hi sinh là đủ, cứ yêu anh là mọi thứ sẽ luôn được vỗ về ấp ủ. 

Nhưng anh chưa từng thực sự lắng nghe em, và em cũng chưa từng đối diện về sự đau khổ của bản thân. 

nên giờ em cần lắm một người khiến em cảm thấy an toàn, 
rồi em và người ấy có thể nhẹ nhàng, chậm rãi bước vào cuộc sống của nhau. 

Đôi lúc, chỉ việc em và người ấy bàn xem đậu xanh ngon thế nào, hơn là bánh bao đậu đỏ cốt dừa,
thế nên là hai đứa thích bánh bao đậu xanh hơn

Em chỉ cần sự giản đơn ấy là đủ mỉm cười suốt cả cơn mơ rồi. 


Nhận xét