Ngẩn ngơ
Thì ra
Sau những cái ôm ấm áp
Những cái khẽ chạm môi
Mình cũng chỉ là một trạm dừng nho nhỏ trong đời người khác
Đột ngột tới... đột ngột đi
Rồi thì tôi phải làm sao
Rối thì tôi phỉa làm thế nào
Bởi xe không quay lại nữa
Xe đi mất rồi... Tôi lại lần nữa ôm lấy những vết thương mưng mủ
Ngẩn ngơ mà ngồi với mây trời
Nhận xét
Đăng nhận xét